Vào năm 2006, sau hơn 6 năm yêu nhau từ trường Cao đẳng sư phạm, tôi và chồng quyết định đi đến hôn nhân để cùng nhau phát triển sự nghiệp. Tuy nhiên, ở thời điểm đấy tôi ra trường rồi và đang dạy hợp đồng cho một trường trung học ở quê nhà. Nhưng do không có tiền để chạy vào công chức nhà nước nên mức lương bèo bọt lắm. 27 tuổi mà trong tay vẫn chưa có đồng tiền nào tích trữ, công việc thì chưa ổn định nhưng chúng tôi cứ tặc lưỡi bảo hai vợ chồng sẽ không sợ chết đói đâu mà lo.
Tôi và chồng quyết định đi đến hôn nhân để cùng nhau phát triển sự nghiệp
Đám cưới xong xuôi, tiền mừng cưới của hai vợ chồng mang trả nợ tiền cưới hết tất thảy, cộng lại còn được 1,5 triệu. Thiết nghĩ không thể sống như thế này mãi, sau 10 ngày cưới nhau, hai vợ chồng tôi tay xách nách mang đồ xuống Hà Nội kiếm việc và quyết định chuyển sang kinh doanh chứ không làm nghề giáo nữa (vì biết nghề này bèo bọt, không kiếm được nhiều tiền). Chúng tôi quyết định mở một hiệu photo và in ấn to.
>> Xem thêm: Hướng dẫn đầu tư tài chính cho phụ nữ
Tuần trăng mật của mọi người là Đà Lạt, Vũng Tàu… còn tuần trăng mật của vợ chồng tôi là những ngày vất vưởng ở khu vực Cầu Giấy, Nhổn đề tìm cửa hàng, tối lại xuôi xuống khu Ba La để ngủ nhờ nhà chị gái trong căn phòng khoảng 20m2 với đủ thứ đồ dùng sinh hoạt (vì không có tiền thuê nhà trọ). Cuối cùng, sau 15 ngày chúng tôi cũng tìm được cửa hàng ở cổng phụ của một trường đại học.
Vợ chồng tôi nhờ bố mẹ hai bên vay lãi ngân hàng được gần 20 triệu để mua được cái máy photo, máy vi tính thì tận dụng cái máy tính cũ của chồng tôi từ hồi sinh viên. Tôi còn nhớ như in, những ngày đầu mở cửa hàng của hai vợ chồng tôi vì không có kinh nghiệm gì nên khi thuê cửa hàng bị đắt. Lo sợ buôn bán không đủ tiền nhà nên 1 cửa hàng nhỏ xíu khoảng 20m2 mà vợ chồng tôi vừa ở, vừa làm photo lại kiêm thêm cả Bún Ốc và Trà đá, nhân trần nữa. Sáng nào hai vợ chồng cũng phải dậy từ 4h30 để lọ mọ chuẩn bị đồ nghề. Nhớ nhất là lúc tôi bắt đầu có bầu, công việc lại vất vả nên nhìn người gầy đi hẳn (sút khoảng 10kg). Tuy nhiên, vợ chồng tôi không có tay nghề nấu ăn ngon nên khách đến ngày càng ít. Thế rối suy đi, tính lại chúng tôi quyết định chỉ tập trung vào mảng photo để phát triển.
Sau thời gian ngắn, chồng tôi vốn giỏi mày mò, sửa chữa, nên mọi cái về máy từ chỗ không biết gì ông biết sửa hết, lại cộng thêm tính tỉ mỉ, cầu toàn nên khách hàng rất hài lòng với dịch vụ nhà tôi, khách bắt đầu đông lên trông thấy.
Tôi vẫn nhớ hồi lũ lụt lịch sử năm 2008, tất cả các nhà trong khu vực đều tổn thất về máy móc, nhà cửa do nước mưa ngấm vào nhưng nhà tôi không bị làm sao cả. Đó không phải do nhà tôi may mà là do vợ chồng tôi thức khuya đến 2h sáng để làm hàng cho khách. Mưa cứ xối xả, ào ạt chảy xuống, nước dâng đến đâu vợ chồng tôi liền lấy gạch, gỗ kê máy móc, vật dụng đến đấy cả một đêm dưới ánh đèn leo lắt.
Khổ cực có, mệt mỏi có nhưng cái ngày tôi cầm 20 triệu đồng trong tay để trả hết nợ do bố mẹ hai bên vay hộ mà tôi ôm chồng tôi khóc tu tu. Khóc vì gánh nặng nợ lần đã mất, khóc vì sự nỗ lực của mình dần thấy kết quả tốt.
Rồi cứ thế, khách đến cửa hàng nhà tôi ngày càng đông. Hôm nào cũng vây kín cửa hàng từ 7h sáng đến 21h tối. Nhiều lúc 2 vợ chồng tôi làm việc mà không có thời gian ăn luôn nhưng chúng tôi rất vui vì kiếm thêm được nhiều tiền. Trong 3 năm ấy, chúng tôi thuê thêm 8 nhân viên theo ca nữa để chạy đủ công việc cho khách. Phải nói thật giai đoạn đó, tiền tôi phải đựng bằng bao tải (vì tiền toàn từ 20.000 trở xuống mà bận không có thời gian đếm). Có những tháng cao điểm, lợi nhuận vợ chồng tôi thu về cả 100tr/tháng. Vợ chồng tôi theo phương trâm “tích tiểu thành đại” nên cứ cặm cụi nhặt nhạnh như thế.
>> Xem thêm: Phụ nữ làm giàu: Khởi nghiệp 0 đồng - ai cũng có thể
Nhưng cũng phải nói là vợ chồng tôi hợp nhau về mọi mặt nên suốt những năm tháng ấy chúng tôi đều cùng nhau đồng lòng trong mọi việc. Hơn nữa, máy móc từ hồi làm đến giờ nhà tôi chưa mất đồng nào cho thợ sửa chồng tôi tự mày mò sửa được. Ngoài ra, anh ấy còn tự chế được đồ để thay thế nữa, còn tôi thì cứ vị trí nào đẹp nhất khu gần cổng trường là tôi đều phát hiện ra và thuê ngay. Trong khoảng 10 năm chúng tôi liên tục đổi vị trí, vị trí nào đẹp nhất khu tôi đều làm hết, đến khi nó ko còn đẹp nữa là lại chuyển đi.
Hơn nữa, gần các khu trường đại học nên tôi nhận thấy rằng nhu cầu đi lại của sinh viên là khá cao. Thế rồi tôi mở thêm dịch vụ cho thuê xe đạp điện nữa. Kết hợp với việc chồng tôi có thể tự sửa chữa xe mà không mất phí nên giá thuê cho sinh viên rẻ hơn các nhà khác nhiều. Vậy là nhà tôi lại có rất nhiều bạn sinh viên đến thuê xe, có hôm còn cháy xe nhưng những nhà khác thì vẫn còn thừa đầy.
Hai, ba năm trở lại đây, nghề photo cạnh tranh nhiều hơn nên doanh thu nhà tôi có sụt giảm. Tuy nhiên, vì còn kinh doanh thêm dịch vụ thuê xe nên tổng doanh thu của gia đình tôi vẫn rất tốt và ổn định.
Tổng kết lại, sau gần 10 năm lập nghiệp, từ người làm giáo viên dạy hợp đồng cho đến nay, vợ chồng tôi đã mua được căn chung cư tại Hà Nội. Mua thêm được mấy mảnh đất trong nội thành nữa. Vừa rồi, nhà tôi cũng đã tậu được một xế hộp khá ưng ý để đi cho đỡ vất vả hơn.
Chỉ cần nỗ lực cố gắng các chị em cũng sẽ đạt được ước nguyện mà mình mong muốn thôi
Nhưng cái quý nhất đối với tôi đó là cả hai đứa con nhà tôi đều ngoan ngoãn và thương bố mẹ. Chồng tôi tuy đã có điều kiện sống tốt hơn nhưng anh ấy không ăn chơi hay rượu chè gì cả. Anh ấy vẫn vất thương vợ, thương con, cố gắng hơn nữa để cuộc sống của chúng tôi ngày càng trở lên tốt đẹp hơn. Cho đến nay, 10 năm đã qua, cuộc sống của vợ chồng tôi đã hoàn toàn thoải mái, trong nhà lúc nào cũng có tiếng cười và niềm vui vây quanh vì không phải lo nghĩ nhiều. Vợ chồng tôi lúc nào cũng dính lấy nhau gần như là 24/24h nhưng chưa bao giờ chán, cứ vợ hay chồng đi đâu là ríu rít điện thoại liền.
Cuộc sống của tôi, đến bây giờ tôi đã thấy rất thỏa mãn rồi. Do đó, các chị em à, khó khăn trước mắt không là gì cả. Chỉ cần các chị em cố gắng và nỗ lực, các chị em đều sẽ đạt được ước nguyện mà mình mong muốn thôi.
>> Xem thêm: Các ý tưởng kinh doanh bạn có thể thực hiện được