Khi tôi học năm cuối đại học, tôi thấy mình phải làm một việc gì đó để bắt đầu công việc kinh doanh của mình sau này. Thế rồi, tôi liên hệ với một cô bạn học ngành thiết kế của tôi lúc đó. Chúng tôi hẹn nhau ở một quán nước và tôi trình bày ý tưởng của mình cho cô ấy, chúng tôi sẽ cùng hợp tác để tạo ra thương hiệu váy thiết kế của riêng mình.
Sau đó, cô ấy miệt mài vẽ các bản thiết kế quần áo, còn tôi phụ trách gõ bản kế hoạch kinh doanh của hai đứa. Chúng tôi cùng đi xem xưởng may, đi tìm hiểu về việc gia công hàng hoá. Trong khi đó, tôi không có một xu trong người vì đang là cô sinh viên ăn bám cha mẹ. Vậy là tôi nói với người yêu là muốn khởi nghiệp bán váy. Rồi tôi hỏi mượn anh ấy 5 triệu để làm vốn. Người yêu tôi có vẻ không tin tưởng vào phương án khởi nghiệp của tôi lắm nhưng vẫn rút tiền ra cho tôi vay.
Kế hoạch khởi nghiệp bắt đầu từ những năm cuối đại học, khi "trong người không có 1 xu"
Khi mọi thứ đã hòm hòm đâu vào đấy. Lòng tôi phấn khích muốn gọi điện ngay về thông báo cho bố mẹ biết kế hoạch khởi nghiệp của mình thì cuộc gọi từ gia đình đến. Trong giọng nói qua chiếc điện thoại, mẹ tôi run run với tiếng nấc nghẹn ngào “Bố con bị mù rồi!”.
Tôi nghe tim mình hẫng mất một nhịp, cố trấn tĩnh hỏi rõ đầu đuôi. Nhưng mẹ tôi chẳng thể nói nổi nữa rồi, bà chỉ biết thều thào: sáng nay bố dạy nói sao ông không nhìn được chữ trên điện thoại, mẹ chở bố đi bệnh viện, người ta khám rồi xét nghiệm, chưa có kết quả thì chiều nay ba mù hẳn...
Những ngày sau đó thật bận rộn, tôi phải chạy qua xưởng xem hàng, chỉnh sửa những thứ linh tinh, quan tâm tình hình ba tôi ở bệnh viện, tối về đi chợ nấu cơm. Tiền trợ cấp mẹ tôi đã không còn đủ kinh phí để gửi lên cho tôi nữa rồi, tôi phải tự xoay sở thôi.
>> Xem thêm: Kiếm tiền từ thời đi làm sinh viên của một cô gái
Nhiều lúc, tôi ngơ ngác trong phòng làm việc (nói sang thế thôi chứ là phòng trọ của tôi tận dụng luôn). Tôi nhìn thằng bạn thân duy nhất đang ngồi ôm đống đồ để giữ trong lúc tôi chụp, nhìn anh photo đang ngơ ngác không hiểu sao model ngưng giữa chừng không diễn nữa, nhìn cô bạn cộng sự của tôi cũng thắc mắc không kém mà giọt nước mắt chưa kịp thành hình trong hốc mắt tôi tan đi. Nếu tôi khóc, lớp trang điểm sẽ trôi mất.
Vậy là đáng ra được bắt đầu một chặng đường mới như một cuộc dạo chơi và thử sức, tôi lại phải miễn cưỡng bắt đầu nó như một con đường duy nhất dẫn đến tương lai mà tôi chưa thể nhìn trước được kia. Lúc đó tôi nghĩ rằng, lần này mình thành công thì sống, thất bại thì sẽ chết. Nhà tôi không giàu, đất đai không có, quỹ đen không có, tài khoản tiết kiệm cũng không luôn.
Đợt hàng đầu tiên xuất ra, những tiền thu được lợi nhuận lớn thì chúng tôi lỗ chổng vó luôn. Mặt hàng của chúng tôi đẹp, chất lượng căng đét nhưng chúng tôi là những kẻ xa lạ trong nghề và không tài nào bán được những cái váy với giá tám trăm nghìn trên một chiếc được. Chúng tôi cắn răng đại hạ giá để thu hồi vốn, dù vẫn lỗ rất nhiều nhưng ít ra còn được một ít để mà làm đợt sau.
Chủ xưởng may khá dễ tính, họ cho chúng tôi lấy hàng ở xưởng bán rồi "khi nào thanh toán cũng được". Tôi bắt đầu có dư, thoả mãn với hơn mười triệu đầu tiên kiếm được.
Sau đó, bố tôi phải phải làm phẫu thuật mắt. Lần phẫu thuật đầu tiên đốt sạch số tiền tôi đã kiếm được mà khi tháo băng ra mắt bố vẫn không nhìn thấy được gì cả.
Tôi lại lao vào kiếm tiền, mỗi tháng bố tôi cần gần 10 triệu để duy trì đôi mắt còn sống cho đến phẫu thuật lần 2 còn mẹ tôi theo chăm ba, không thể tiếp tục kiếm tiền. Tôi kiếm được khá nhiều trong thời gian này, nhưng chẳng dư xu nào, còn nợ như chúa chổm. Khi tôi thanh lý những cái váy cuối cùng của lô hàng thứ 2, ba tôi vào phòng mổ, phẫu thuật tiếp lần quyết định. Tôi lại chạy tiếp những đợt hàng mới, lúc lãi lúc lỗ, lời vặt vãnh mười mấy hai mươi triệu.
Ba tôi không thể sáng mắt lại như xưa, nhưng đã thấy được 4/10, đủ thấy mặt mẹ con tôi. Đây là điều làm tôi hạnh phúc nhất trong năm đó và bố mẹ tôi cũng chỉ cần như thế là mừng rồi.
Cuối năm, chúng tôi bị giữ ở xưởng vì tôi bận rộn đến nỗi quên là phải trả tiền. Hai mươi chín Tết năm đó, tôi nhắn tin vay mượn bạn bè từ Bắc vào Nam. Số nợ chỉ có 14 triệu và chỉ bằng một lần shopping của tôi bây giờ nhưng tôi vĩnh viễn biết ơn một người bạn. Bạn ấy đã cầm 5 triệu chạy đến chỗ tôi để giúp tôi trả nợ vì thời điểm đấy ngân hàng đã ngừng làm việc. Cuộc sống cuốn tôi vào guồng quay riêng của nó, tôi vẫn làm ra tiền nhưng thu không đủ bù chi.
Mẹ tôi ngã xuống vì bệnh tim, ba tôi lại đau mắt. Tôi lúc ấy tay trước đỡ mẹ U60 vào phòng khám tim, chân sau lại đỡ bố U60 vào phòng khám mắt. Khi những gánh nặng cuộc sống đè nặng lên một thân hình chưa đầy 50kg của mình, tôi chưa một phút nào dám yếu đuối nói với ai rằng tôi mệt quá, cứu tôi với, để họ còn an ủi tôi bằng những câu sáo rỗng, rằng: hãy cố lên.
Sau đó tôi chia tay người yêu nhiều năm, không lâu sau cũng giải tán với cộng sự. Ba tôi đã tái mù, ánh sáng lờ mờ chỉ đủ thấy có chướng ngại vật đằng trước để mà tránh của ông được duy trì bằng những mũi thuốc giá 1 triệu 1 liều.
Một trăm triệu đến với tôi lúc này. Đó là một brand thời trang ở Pháp, họ cho rằng những người thợ ở xứ sở giàu có đó quá kiêu ngạo để cho ra những tác phẩm đủ tỉ mỉ và kiên trì. May mắn thay, tôi tìm đến họ đúng lúc đó qua một trang mạng xã hội.
Tôi làm cho họ đơn hàng đầu tiên trị giá 3000€. Quá hài lòng, họ đề nghị tôi lên ý tưởng rồi tự thi công cho họ trọn vẹn một bộ sưu tập mới cho mùa thu xứ họ. Đơn hàng trị giá 25.000€, tôi lãi được một trăm lẻ hai triệu tám trăm nghìn. Ngày những chiếc váy cuối cùng được gửi đi, tôi nhìn số dư trong tài khoản của mình, rồi bật khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc. Sau đó, tôi dùng số tiền đó ăn một bữa thật no nê thỏa mãn rồi chuyển hết tiền đi trả nợ, trả hết sạch.
Đến bây giờ, cuộc sống của tôi đã vô cùng đầy đủ, tiền kiếm được rất nhiều so với trước đây, chồng giỏi con ngoan. Còn tôi đã có thể thực hiện được những điều tôi yêu thích.
Câu chuyện của tôi chỉ đơn giản là câu chuyện của cuộc đời tôi. Nó sẽ không giống với cuộc đời của các bạn, khó khăn của tôi cũng sẽ không giống với khó khăn của các bạn. Tuy nhiên, tôi biết chắc chắn một điều không thay đổi rằng: tiềm năng của con người là vô hạn. Bạn sẽ không biết mình mạnh mẽ đến mức nào, cho đến khi Mạnh Mẽ là sự lựa chọn duy nhất.
- Tâm sự -
>> Xem thêm: Những cô gái có năng lượng tích cực thì luôn luôn rực rỡ