Tôi là một cô gái miền núi, chính vì vậy cuộc sống hồi nhỏ của tôi không được đầy đủ như nhiều gia đình khác. Hơn nữa, tôi ở với mẹ do bố mẹ tôi ly hôn năm tôi 11 tuổi nên tôi cũng thiếu thốn tình cảm của người bố. Nhưng may mắn thay, mẹ tôi là một người tháo vát, bà làm ở bệnh viện lao kết hợp với việc làm đủ nghề từ buôn thuốc tây mang đi các chợ phiên bán, mở hàng bún thịt chó, làm các loại bánh đem giao buôn, chạy xe khách,… để đủ tiền nuôi tôi khôn lớn và ăn học đàng hoàng. Và có lẽ, tôi cũng có một chút máu kinh doanh của mẹ chảy trong người tôi dẫn đến việc kinh doanh của tôi sau này, dù có khó khăn như nào cũng vẫn kiên trì và xoay sở được, chuyện này để nói sau nhé.
Còn quay về cuộc sống của gia đình tôi, chính là mẹ tôi bận làm ăn để lo kinh tế cho cả gia đình, còn tôi tự phụ trách việc học của bản thân và quán xuyến việc nhà như dọn dẹp nhà cửa, nấu nướng, giặt giũ cho tới lúc đi lấy chồng. Mẹ tôi rất giỏi kiếm tiền nên cuộc sống sau này của tôi dần tốt hơn rất nhiều, được ăn ngon hơn, mặc đẹp hơn. Còn đối với tôi lúc bấy giờ, chỉ nghĩ mình cần phải học giỏi, thi đỗ vào một trường tốt để ra kiếm một công việc ổn định rồi lấy chồng và sinh con. Tôi sẽ dành thật nhiều thời gian để trở thành một người mẹ tốt, người vợ giỏi và cố gắng chăm sóc cho gia đình nhỏ của mình. Vậy là tôi đã thấy mình thật hạnh phúc bởi có lẽ tôi thèm cảm giác đầm ấm, sum vầy từ nhỏ.
Nhưng cuộc sống đâu ai hay được chữ “ngờ”. Tôi học sư phạm ra làm cô giáo vì nghĩ làm giáo viên sẽ có nhiều thời gian chăm sóc gia đình hơn. Tôi lấy chồng, sinh con như bao người phụ nữ bình dị khác. Lương giáo viên ở miền núi cộng thêm phụ cấp nên cũng ổn. Cái chính tôi yên tâm tôi là người nhà nước, cứ đi làm, đến hẹn là tăng lương, rồi nghỉ hưu thôi. Quả là niềm mơ ước của mấy đứa hàng xóm nhà tôi học hành dang dở.
Khi tôi sinh bé thứ hai, mang cháu đi khám thì bác sĩ bảo con tôi bị câm điếc bẩm sinh và còn mắc thêm hội chứng Tự kỷ. Tôi được bác sĩ tư vấn rằng chẳng có thuốc nào chữa được bệnh của con tôi và chỉ còn cách can thiệp bằng giáo dục đặc biệt và một đứa trẻ Tự kỷ thì cả đời là Tự kỷ, huống chi con tôi là đứa trẻ đa tật. Tôi mất 3 tháng hè để đấu tranh giữa việc bỏ việc ôm con về Hà Nội can thiệp hay là mặc kệ con vì tại thời điểm đó Tự kỷ là hai từ cực kỳ mới lạ với Việt Nam. Cuối cùng tôi quyết định bỏ việc ôm con về Hà Nội.
Sau nhiều lần đấu tranh, tôi quyết định bỏ việc để đưa con trai Tự Kỷ của mình về Hà Nội can thiệp
Về Hà Nội, mọi thứ đều rất mới mẻ với mẹ con tôi vì cuộc sống ở đây luôn ồn ào, tấp nập và khác xa với cuộc sống yên bình như tôi đã vạch ra cho cuộc đời mình lúc trước. Tình trạng của tôi lúc đó là không có việc làm mà con thì đang bị bệnh như thế, tôi như rơi vào trạng thái trầm cảm, u uất luôn tìm lý do để đổ lỗi. Trong đầu tôi luôn là những câu hỏi tại sao nhà chồng lại kỳ thị con tôi như thế? tại sao tôi không thể có gia đình hạnh phúc? Tại sao con tôi lại bị bệnh như thế này? Lúc li hôn tôi đang làm ở trung tâm can thiệp cho con trai tôi với mức lương 1,6tr/tháng. Tôi ôm hai đứa con đi thuê nhà, một đứa học lớp 7 và một đứa 4 tuổi cần can thiệp Giáo dục đặc biệt. Tôi nhiều lần nghĩ đến việc ôm đứa con trai nhảy cầu tự tử vì cuộc sống bị dồn đến bước đường cùng. Nhưng rồi nghĩ đến đứa con gái bé bỏng tôi lại từ bỏ suy nghĩ dại dột.
>> Xem thêm: Những cô gái có năng lượng tích cực thì luôn luôn rực rỡ
Tôi bắt đầu làm đủ nghề ngoài giờ để lo cho hai đứa con, từ dọn nhà theo giờ, bán máu và nhiều lúc tôi đã có ý định bán một bên thận của mình vì lúc đó tôi đang rất cần tiền mà chả biết xoay sở như thế nào nữa. May mắn thay, vào thời khắc khốn cùng đó tôi đã nhận được một dự án nước ngoài vào hỗ trợ phụ huynh có trẻ Khuyết tật trí tuệ. Bác giám đốc tại đây đã nhấc tôi từ giáo viên sang làm điều phối, lương của tôi cao hơn nhưng vẫn chẳng đủ nuôi con và thuê nhà. Tôi lúc trước làm giáo viên được đánh giá có phương pháp rất tốt. Đó có lẽ là điểm mạnh nhất của tôi, thêm việc tôi có con bị Tự kỷ nên tôi rất chịu khó tham gia các khóa huấn luyện của chuyên gia nước ngoài, nên tôi được dự án thuê làm tư vấn cho phụ huynh trong mỗi khoá tập huấn. Mỗi lần đi tư vấn cho phụ huynh ở các tỉnh, ngoài lương chính thì tôi được trả khoảng $60/ngày.
Tôi miệt mài đi làm, làm cả cuối tuần. Mỗi khi đi tỉnh xa là con gái tôi phải nghỉ học tiết đầu và cuối để đưa đón em trai đi học. Con trai tôi được can thiệp tốt đã tiến bộ khả quan. Lúc này cuộc sống mẹ con tôi đã dần đi vào quỹ đạo. Tôi có đủ tiền để trang trải tiền học phí của hai con. Một điều may mắn nữa lúc bấy giờ là con gái tôi học khá là giỏi, thầy cô giáo trong trường đều rất quý mến cháu với biết hoàn cảnh của gia đình tôi nên thường miễn học thêm cho cháu. Con trai tôi thì được các cô giáo thương như con đẻ của mình vậy, dạy dỗ rất nhiệt tình và thường xuyên mua đồ dùng can thiệp hoặc quần áo cho cháu. Đúng là ông trời không chặn đường sống của ai bao giờ, cánh cửa này đóng lại thì cánh cửa khác sẽ được mở ra. Tôi sẽ mang ơn suốt đời và không thể quên được những con người có tấm lòng bao dung, đã giúp đỡ và cưu mang mẹ con tôi những lúc khó khăn, cùng cực của cuộc đời.
Sau khi dự án hỗ trợ trẻ khuyết tật kết thúc ở giai đoạn 1, ban dự án muốn giúp các phụ huynh trên cả nước có một nơi để chia sẻ, được tư vấn và nhận được các khóa học cũng như tài liệu miễn phí. Vì thế mà tôi đã vận động một số mẹ có con giống tôi thành lập một trung tâm. Sau hai năm vận động thì Trung tâm của chúng tôi có tư cách pháp nhân và là một tổ chức phi chính phủ trong nước đi vào hoạt động trợ giúp các gia đình giống như tôi bằng kinh phí từ các tổ chức từ thiện của nước ngoài.
Đã là tổ chức từ thiện không thu phí của các phụ huynh nên lương chúng tôi phải trả cho nhau rất thấp. Chức vụ của tôi trong hội khá to vì là thành viên sáng lập nhưng lương được 5tr/tháng. Từ lúc đó tôi và mấy chị em trong trung tâm vừa lo viết dự án để có nhiều hoạt động, tôi vừa lo kiếm thêm tiền để nuôi con.
Lúc bấy giờ tôi đã khá nổi về việc vượt qua khó khăn và dạy con khuyết tật tốt như thế nào, mẹ con tôi lên tivi, lên báo và thường xuyên nên cơ hội việc làm từ những dự án khác đến với tôi cũng nhiều. Họ trả tôi từ $800-1200, quả là số tiền mơ ước của mẹ con tôi nhưng để có mức lương ấy tôi phải xa nhà liên miên, một tháng đi 3 tỉnh/thành phố..mà nhà tôi, con gái vào cấp 3, con trai đang cần can thiệp 24/24 nên tôi quyết định từ bỏ cơ hội vàng để dành thời gian cho con.
Do làm ở Trung tâm khiến tôi khá tự chủ về kế hoạch làm việc và cách sắp xếp thời gian của mình sao cho thật hợp lý. Sáng 8h tôi đưa con đến lớp, trao đổi rất lâu với cô giáo về kế hoạch dạy con, hỗ trợ cô làm đồ dùng, giáo cụ trực quan để dạy con tôi tốt nhất rồi mới đi làm. Chiều 4h lại về đón con và lại cùng cô tìm giải pháp can thiệp. Rồi tôi bắt đầu nghĩ cách kiếm tiền trong khoảng thời gian dỗi mà vẫn dạy và chăm con được.
>> Xem thêm: Các ý tưởng kinh doanh bạn có thể thực hiện được
Xét thấy tôi là một người có năng khiếu nấu ăn ngon kết hợp với việc truyền dạy kiến thức cho học sinh khá tốt. Vậy là tôi quyết định làm cô giáo dạy làm bánh và nấu ăn cho một trung tâm với mức lượng là 700k/ buổi dạy. Kết hợp với đó là có nhiều gia đình họ có khách, có tiệc họ cũng đặt đồ ăn tôi làm vì tin tưởng tôi. Rồi có những gia đình họ đặt luôn đồ ăn cho cả tuần. Do đó, tôi lại có thêm một khoản thu nhập ngoài giờ ổn định cho gia đình nữa.
Khi số lượng người đặt ổn định tôi bắt đầu nghĩ đến việc cho khách của tôi ăn thực phẩm sạch vì hầu hết họ có thu nhập khá, thậm chí giàu có. Tôi về quê nhiều lần để tìm nguồn lợn nuôi dân dã ( chỉ rau, cám, bỗng rượu) và khi kết nối được nguồn mua, thịt, vận chuyển thì tôi chuyển sang bán thịt sạch và nguyên liệu sạch ở quê tôi. Vì phải đi làm và đi dạy vào cuối tuần nên tôi lên kế hoạch cho mình nghỉ bù vào một ngày thường trong tuần. Ngày đó là ngày tôi bán thịt và các món ăn được chế biến từ thịt như giò nạc, chả mỡ, giò tai, giả cầy,...
Khi mới bắt đầu, tôi tìm kiếm khách hàng ở trên facebook. Từ bạn bè và phụ huynh học sinh, sau đó là những người được bạn bè giới thiệu để họ biết đến tôi nhiều hơn. Vì là hàng tươi sống, phải giao ngay và mỗi tuần tôi chỉ tìm được một con lợn sạch nên tôi không bán public vì sợ khách lạ bỏ bom là chỉ có nước mang thịt về để tủ ăn dần. Từ một con lợn tôi chế biến đủ các món từ lòng lợn sạch đến cháo lòng...và một tháng tôi bán online được 4 con lợn và các món chế biến kèm theo. Tôi đã bán được vài năm, lượng khách chung thân khá ổn. Mỗi tháng tôi kiếm thêm từ đó hơn 10 triệu, cộng tiền lương cố định và dạy thêm cho các dự án cũng dao động từ 18-22tr/ tháng. Tôi vẫn có nhiều thời gian để dạy cậu con trai của tôi, giờ cháu khá lắm rồi các chị em ạ.
Con gái tôi có lẽ thương mẹ đơn thân vất vả nên học hành rất tốt với ước mơ đi du học để mang theo em trai sang nước ngoài vì nó tìm hiểu chế độ phúc lợi dành cho người khuyết tật ở Tây rất tốt. Khi cháu học năm nhất ở Đại học Quốc Gia thì thi được học bổng toàn phần. Giờ thì cháu đã là du học sinh năm thứ 3 tại Mỹ. Cháu cũng rất tự lập nên vừa học vừa đi làm thêm, lại con có tiền gửi về cho mẹ để giúp nuôi em nữa chứ.
Cảm ơn vì sự kiên trì, bền bỉ của tôi trong quá khứ để có một cuộc sống ổn định như hôm nay
Tôi thật sự tự hào về cháu, cũng như cảm ơn chính bản thân mình. Cảm ơn vì sự kiên trì, bền bỉ của tôi trong quá khứ để có một cuộc sống ổn định như hôm nay. Tôi biết hiện tại thu nhập của tôi so với nhiều chị em như muối bỏ biển. Tuy nhiên, tôi muốn kể câu chuyện của mình mong góp thêm một sức mạnh nhỏ bé để lan tỏa nguồn năng lượng tích cực đến cho mọi người, nhất là các chị em đang gặp khó khăn trong mùa đại dịch Co - Vy này. Các chị em à, nếu một người phụ nữ đã quyết tâm thì không gì là không thể thực hiện được nên mọi người cùng cố gắng, cùng tiến về phía trước để tạo ra một cuộc đời tươi sáng của chính mình nhé.
- Tâm sự -
>> Xem thêm: Cô gái, chỉ cần bạn cố gắng, mọi nỗ lực đều được đền đáp