Tôi gặp anh vào một buổi tan muộn của lớp ôn thi đại học. Chúng tôi trao đổi yahoo với nhau, anh bảo nếu có gì không hiểu về bài vở có thể hỏi anh. Sau bốn tháng nói chuyện, nhắn tin cùng sự hỗ trợ của anh, tôi đỗ đại học.
Trong thời gian đầu học đại học, anh có đưa tôi đi ăn bánh xèo và đi xem phim, sau đó chúng tôi dần mất liên lạc với nhau. Cả quãng đời sinh viên, tôi yêu một người con trai học cùng lớn, và anh cũng vậy.
Duyên phận của chúng tôi tưởng chừng cắt đứt từ đây, ai ngờ chính anh lại là người chủ động trước liên lạc với tôi.
Khi mà cả hai chúng tôi đều ra trường và có công việc riêng ổn định, thu nhập khá. Một ngày anh rảnh và xem lại danh bạ thấy số của tôi. Anh lên Google gõ số điện thoại ấy thì ra một loạt thông tin về công việc của tôi trên mạng (tôi làm truyền thông nên các trang tuyển dụng và tìm kiếm đối tác phải sử dụng nhiều). Thời điểm đó Facebook bắt đầu được sử dụng rộng rãi và dễ chịu hơn bây giờ. Anh tìm được Facebook tôi, bắt đầu chiến dịch nói chuyện tìm hiểu lại.
>>Xem thêm: Hạnh phúc gia đình| Mỗi người đều có thể được hạnh phúc
Chúng tôi cứ hai người hai xe rong ruổi các quán cafe hàn huyên trong một năm trời, rõ kiểu tình trong như đã mặt ngoài còn e. Cho tới một ngày anh đi công tác nước ngoài 2 tuần, anh về thì tôi lại đi tỉnh một tháng, chúng tôi liên lạc với nhau qua email.
Trong những ngày đó, chúng tôi nhận ra là cả hai nhớ nhau hơn những người bạn bình thường. Và một buổi tối đi dạo quanh hồ, anh nhìn tôi và hỏi: “Em biết tình yêu là gì không? Là hai người cùng nhìn về một hướng. Em có muốn là người cùng nhìn về một hướng với anh không?”.
Vậy là chúng tôi yêu nhau. Rồi tuần này anh công tác tỉnh này, tuần sau tôi công tác tỉnh khác. Có dạo phải 3 tháng hai đứa mới gặp nhau ở Hà Nội. Vậy là, tôi quyết định về cửa hàng thiết kế thời trang của chị gái làm, rảnh thêm nữa thì nhận thêm dự án truyền thông ở ngoài. Cốt là để khắc phục tình trạng vài tháng không được gặp mặt này của chúng tôi.
Sau đó, chúng tôi cưới nhau. Tôi vẫn ngày ngày bán quần áo và thi thoảng nhận dự án làm thêm cùng những khách hàng cũ. Thu nhập hai vợ chồng dư dả nhưng tiết kiệm tuyệt đối để dành cho những mục đích to lớn sau này.
Cưới nhau hai năm, bố mẹ chồng cho đất để ở riêng. Chúng tôi xây nhà, có bé trai đầu tiên vô cùng kháu khỉnh và khỏe mạnh. Lúc này chị tôi bận công việc nên chuyển nhượng lại cửa hàng quần áo cho tôi tiếp tục kinh doanh. Vì lượng khách quen đông và tôi cũng có duyên bán hàng nên doanh thu tốt. Con trai được năm tháng tuổi là tôi đưa con ra cửa hàng để vừa làm việc, vừa trông con. Năm năm sau thì gia đình tôi cũng đón một cô công chúa nữa, vô cùng đáng yêu. Trong khoảng thời gian nuôi hai đứa nhỏ, tôi hoàn toàn ngừng lại công việc kinh doanh mà ở nhà tập trung vào việc nuôi con chăm chồng, là một người nội trợ chính hiệu.
Khi hai đứa con nhà tôi đã lớn, bạn bè muốn giới thiệu cho tôi những công việc họ cảm thấy phù hợp với tôi. Vì họ cho rằng, tôi ở nhà nhiều sẽ lép vế với chồng, đi làm việc gặp gỡ nhiều người, tiếp xúc nhiều tầng lớp xã hội, kiếm được nhiều tiền. Trong khi tôi chỉ quanh quẩn với con cái cơm nước rồi các chị các cô bán nguyên vật liệu. Nhưng khi tôi chính thức là một người làm nội trợ toàn phần tôi mới thấy công việc này quá thú vị.
Con gái luôn ngoan ngoãn và ăn ngủ tối, tôi vừa làm vừa chơi với con, chăm con điều độ. Chồng tôi và con trai lớn thay nhau làm mọi việc nhà. Con lớn luôn biết mình là anh cả trong nhà, nên đều giúp mẹ trông em, chơi với em và làm mọi việc trong khả năng của mình để hỗ trợ mẹ. Giờ đây, cháu lớn có thể tự mặc đồ cho mình và cho em gái, gấp quần áo, cho em đi vệ sinh, cho em ăn uống, trông chừng em khi ra ngoài chơi.
Và để có hai con ngoan ngoãn, nề nếp như vậy thì công lớn nhất thuộc về chồng tôi. Anh ấy luôn biết việc để làm. Chỉ cần thấy vợ bận con là phi vào bếp nấu cơm. Hoặc bát vợ chưa kịp rửa là xắn tay lên rửa sạch sẽ gọn gàng. Có đợt vừa đi công tác dài ngày về, chưa kịp ngồi uống cốc trà đã lao vào dọn dẹp rồi cho con ăn uống tắm rửa học hành, ngủ nghê xong xuôi lại xuống phụ vợ làm đêm.
Từ ngày yêu đến ngày cưới, tôi chưa bao giờ gọi điện để hỏi anh đang ở đâu, làm gì, với ai. Chúng tôi luôn chủ động thông báo cho nhau mọi việc, tin tưởng, tôn trọng không gian riêng tư của nhau. Vì vậy nên bạn có tin không? Yêu và cưới gần chục năm, chúng tôi chưa bao giờ to tiếng cãi cọ nhau tới một lần. Mọi việc chúng tôi đều ngồi đối diện với nhau để nói chuyện như hai người bạn, và quyết định cuối cùng được thông qua trong sự thoải mái của cả hai người.
Nhưng, người nói Lời Yêu luôn là tôi. Từ ngày yêu đến giờ, anh chưa bao giờ nói hay nhắn một câu mật ngọt. Đi ra ngoài cũng chẳng bao giờ cầm tay nhau. Đi ăn, đi cafe luôn luôn ngồi đối diện nhau, nhìn vào mặt nhau để nói chuyện. Không nói, nhưng anh làm. Anh để ý mọi thứ tôi cần và tôi thích. Anh ấy sẽ đáp ứng những thứ tôi cần gần như ngay lập tức.
Tôi từ một người phụ nữ hiện đại, độc lập trở thành một người phụ nữ hai con, một bà nội trợ ở nhà. Nhưng những việc trong nhà như để ý đồ đạc trong nhà sửa sang gì, xăng bao giờ đổ, điện thoại hôm nào nạp tiền, giấy tờ cần làm ra sao. Vì anh đã lo rồi.
Tôi rảnh là đọc sách về nuôi dạy con, về ẩm thực và về lĩnh vực anh thích để có thể hiểu mà ngồi nói chuyện cùng anh. Rồi làm đẹp để biến hình mỗi lần đi ra ngoài cùng cả nhà. Tôi có thể luộm thuộm bột bánh khắp người khi làm việc ở nhà. Nhưng đi đâu thì đẹp đẽ chỉn chu thơm tho như bất kỳ một người phụ nữ nào ngoài kia. Để cho mình, cho con và cho anh.
Hồi trẻ tôi nghĩ, thành công đã là một hạnh phúc. Nhưng giờ tôi dám chắc chắn rằng, sống hạnh phúc mới là thành công.
>>Xem thêm: Ly hôn là dấu chấm hết cho cuộc đời người phụ nữ?