Yêu nhau, mấy núi cũng leo, mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua! Câu nói này, tôi vô cùng yêu thích, bởi nó thể hiện hoàn toàn đúng cuộc hôn nhân của vợ chồng tôi.
Chúng tôi từ khi mới bắt đầu yêu nhau, đã kẻ Nam - người Bắc, khoảng cách đúng bằng chiều dài của đất nước luôn. Nhưng cuối cùng, duyên phận đã cho chúng tôi được cùng nhau bước chung trên con đường đời này.
Anh là con trai út trong một gia đình thuần nông, được sinh ra khi mẹ chồng mình sinh ra khá là muộn (lúc ấy mẹ đã 45 tuổi rồi). Mười tuổi, anh theo anh cả vào Sài Gòn để có môi trường học hành tốt hơn ở quê.
Vào mùa hè năm 2003, mình được cho vào nhà bác ở trong miền Nam chơi kỳ nghỉ hè, do vừa kết thúc năm nhất đại học xong. Hai đứa gặp nhau lần đầu như trúng tiếng sét ái tình. Mọi người trêu chúng mình đẹp đôi lắm, là ‘trai tài gái sắc’. Mình thích anh, bởi tính hiền lành, tình cảm và ga lăng. Còn anh thì chết đứ đừ ngay lần đầu gặp một cô bé da trắng bóc, tóc dài đen nhánh đến khuỷu chân.
Trong hai tuần mình ở Sài Gòn, anh anh ghé qua nhà bác mình đưa mình đi ăn kem, đi chơi phố đi bộ Nguyễn Huệ, sau đó lại đưa mình về nhà bác và ngồi tâm sự đến tận khuya. Ngày chia tay, mình phải về Hà Nội, anh chở mình trên con dream cũ lượn phố Sài Gòn trong cái nắng cái mưa bất chợt của thời tiết đất phương Nam! Chúng mình dừng lại trên một dòng sông, hai đứa cứ đứng ngắm nhìn dòng nước đang chảy trên sông mà không nói một lời, cũng không có cái nắm tay nào cả. Và chúng mình cứ thế chia tay nhau không một lời hẹn ước!
Rồi mình về thủ đô tiếp tục công việc học tập của đời sinh viên. Chúng mình vẫn tiếp tục viết thư qua lại, nhưng hai đứa vẫn chưa chính thức bày tỏ tình cảm với nhau.
Sang năm 2004, anh sang Pháp du học. Suốt quãng thời gian đi Pháp, số tiền học bổng được bao nhiêu anh đốt hết vào thẻ điện thoại gọi về cho mình, có lần buôn 3-4 tiếng đồng hồ, ngày sinh nhật mình anh gửi về chiếc điện thoại motorola v3 màu hường mà nó khiến mình hãnh diện với các bạn vô cùng.
>>Xem thêm: Độc thân cũng là sự lựa chọn tốt | Hôn nhân gia đình
Cũng cuối năm 2004 đó, mình tham gia cuộc thi Hoa Hậu Việt Nam, may mắn được lọt vào vòng chung kết diễn ra ở Tuần Châu. Đối với mình đây là trải nghiệm khó quên trong quãng đời thanh xuân, nhưng đối với anh nó là nỗi lo mất người yêu khi lời tỏ tình còn chưa thổ lộ.
Anh sợ nếu mình đạt giải gì đó mình sẽ dấn thân vào con đường showbiz, mình sẽ bị nhiều cám dỗ mê hoặc, mình sẽ quên mất anh. Tuy nhiên, năm đó mình không nhận được giải gì.
Sau đó, mình lại được nhận vào một tập đoàn đa quốc gia lớn nhất nhì trong nước lúc bấy giờ để làm thư ký. Mình đi làm khi mới hai mươi tuổi, lại làm ở công ty toàn các chuyên gia công nghệ, các anh trai tài năng giỏi giang, và cả công ty con gái là số hiếm, mình cũng lại thuộc dạng có nhan sắc xíu nên có rất nhiều anh săn đón!
Trong một lần mình đi sinh nhật một anh ở cơ quan, lúc về có một anh trở về. Không biết làm sao chồng mình(lúc ấy chưa phải đâu nhé) biết được, anh gọi cho mình, giọng nghẹn ngào:
“Anh biết anh không có quyền gì để giữ em bên cạnh anh, anh cũng không biết anh có thể đem lại hạnh phúc cho em hay không khi mà bây giờ anh vẫn chưa có gì trong tay, anh không dám ngỏ lời vì không muốn em phải chờ đợi trong vô vọng! Bây giờ anh chỉ hỏi em một câu: Em có dành tình cảm cho anh và sẵn lòng chờ đợi anh không?”
Ơn giời, mọi người biết mình mừng thế nào khi ngóng trông lời tỏ tình của ông xã mình không ạ? Tuy mình rất sợ yêu xa, sợ đợi chờ trong vô vọng vì như mẹ mình nói, con gái có thì, biết đằng nào mà đợi hết cả tuổi thanh xuân. Nhưng khi mình nghe anh ấy tỏ tình, tim mình đập loạn nhịp, mình nghĩ cả cuộc đời này mình sẽ dành trọn cho anh.
Nói thì dễ, làm thì khó. Những ngày kỷ niệm, ngày lễ chỉ có mình lủi thủi một mình, nhìn bạn bè đi chơi với người yêu mà lòng lại thấy tủi thân. Dù anh có gửi quà từ phương xa về, nhưng mình vẫn cảm thấy cô đơn và trống trải. Mình nghĩ sao mình phải khổ thế, sao mình phải chờ đợi một người mà người ấy còn không biết có đi đến cuối chặng đường với mình hay không?
Năm 2006, mình ra trường, anh cũng về nước. Ngày anh về nước là ngày mình vào Sài Gòn công tác. Mọi chuyện ngỡ như là giấc mơ khi anh xuất hiện trước cổng khách sạn, tay cầm bông hoa hồng và mớ hành lý bay từ Pháp về còn chưa kịp về nhà cất đồ. Mình và anh ôm chầm lấy nhau vỡ oà trong hạnh phúc, trong niềm yêu kìm nén trước bao con mắt nhìn của đồng nghiệp mình và người đi đường
Sau đó, anh cố gắng học chuyển loại máy bay để được lái tuyến Hà Nội - Sài Gòn, an và mình có thể gặp nhau thường xuyên hơn. Và rồi tình yêu xa cứ thế cứ thế trôi qua kéo dài 7 năm trời, thì anh đến nhà thưa chuyện ba mẹ cho anh được lấy mình.
>>Xem thêm: Bạn phải biết nhìn thẳng vào sự thật| Hạnh phúc gia đình tâm sự
Anh rời bỏ Sài Gòn ra Hà Nội để sống cùng với mình và gia đình vợ. Cuộc sống mới đầu của hai vợ chồng chỉ có hai bàn tay trắng, không nhờ vả ai, anh đi bay về thì ở nhà với vợ con, đưa vợ con đi ăn uống đi chơi đây đó.
Đến bây giờ, anh đã làm cơ trưởng của đội bay, nhà, xe vợ chồng mình đều mua đủ. Mẹ con mình thường hay được đi du lịch khắp mọi nơi miễn phí, mỗi lần đi chơi sánh bước bên anh lòng mình vô cùng tự hào.
Từ khi lấy anh, mình toàn tâm toàn ý vun vén cho gia đình, nuôi dạy con cái. Tuy nhiên, khoản nữ công gia chánh mình đoảng lắm, nấu ăn không ngon nhưng chưa bao giờ anh chê thức ăn mình nấu, và đều tỏ vẻ ăn trong sự mãn nguyện và hạnh phúc. Đến bây giờ khi có với nhau ba mặt con, anh vẫn luôn nhường nhịn mình, nhẹ nhàng và tình cảm với các con! Chúng mình có ba thiên thần đáng yêu, thông minh và ngoan ngoãn. Đối với mình, thế là đã quá đủ!
Tuy rằng nhiều lúc trong cuộc sống hôn nhân nó không màu hồng như khi yêu nhưng mình đúc rút lại rằng :
- Không ai sinh ra là đã phù hợp với nhau 100%, cả vợ và chồng đều cần phải thay đổi, dẹp bỏ cái tôi của mình để có thể có thể hài hòa và gắn kết được hai cá thể với nhau thật chặt, dù điều đó chẳng hề dễ dàng và tốn nhiều thời gian.
- Luôn lắng nghe tiếng nói của bạn đời, thu nhỏ khuyết điểm của bạn đời, phóng to ưu điểm của bạn đời để cuộc sống hôn nhân vui vẻ hơn.
- Khi lấy nhau rồi, nhiều tật xấu của cả hai sẽ dần lộ ra, chứ không còn hoàn hảo như hồi yêu nhau. Do đó, hãy chuẩn bị tâm lý và tìm cách làm hài hòa nó.
Để sống hạnh phúc với nhau thật sự rất khó. Cuộc đời ngoài kia có muôn vạn điều có thể làm tổn thương gia đình nhỏ bé của chúng ta. Cả vợ và chồng, cần có bản lĩnh, cần đủ tin tưởng, đủ bao dung, đủ yêu thương và trân trọng nhau mới có thể cùng nhau đi tiếp chặng đường khó khăn phía trước!