Tôi là một cô gái đời cuối của thế hệ 8x. Mọi người nhận xét tôi từ khi còn nhỏ là ngoan ngoãn, học hành khá, vô tư, hồn nhiên. Hơn nữa, ngoại hình của tôi khá dễ nhìn kết hợp với tính tình vui vẻ, hoạt ngôn pha chút hóm hỉnh nên rất được yêu quý. Gia đình tôi, bố mẹ đều là công chức nhà nước nên kinh tế thuộc dạng khá. Do đó, từ nhỏ đến lớn tôi chỉ biết học và không mấy va chạm nhiều với cuộc sống. Cuộc đời tôi khá suôn sẻ trong mọi việc.
Sau khi tốt nghiệp trường Đại học Kinh tế, tôi rời thủ đô về thành phố làm việc theo định hướng của gia đình, sau đó thì trúng tuyển vào một cơ quan nhà nước. Sau 2 tháng làm việc trong cơ quan mới, tôi quen anh qua mạng xã hội. Nói chuyện qua lại mãi thì tôi mới đồng ý gặp anh.
Anh ngoại hình cao ráo, nhìn khá điển trai lại khéo miệng và bằng sự quyết tâm anh tán tỉnh cho bằng được tôi. Vậy là hơn 3 tháng quen biết, chúng tôi kết hôn và 1 năm sau tôi sinh một cậu con trai rất kháu khỉnh, lém lỉnh. Có thể nói rằng, với 3 tháng gặp nhau ngoài đời thì tôi còn chưa thể hiểu biết hết về anh . Cho đến tận lúc kết hôn với anh, trong lòng tôi còn khá hoang mang về con người, gia đình, công việc và cuộc sống của anh. Vậy mà tôi lại không biết tại sao lúc đó tôi lại đồng ý lấy anh tại thời điểm đó nữa. Có phải các bạn sẽ thấy tôi thật “ngớ ngẩn” và “bồng bột” lắm đúng không? Tôi cho là mình không có gì để biện minh cả, tôi thật là ngốc nghếch khi đưa ra sự lựa chọn như thế. Và do vậy, chính tôi sẽ là người gánh lấy hậu quả mình đã chọn.
6 tháng sau khi cưới, anh nói rằng anh muốn nghỉ việc do mâu thuẫn với sếp ở ngân hàng anh làm, đúng lúc tôi đang bầu bí nặng nhọc. Từ đó, áp lực kinh tế dồn lên vai tôi. Sau nửa năm, anh cũng tìm được công việc mới nhưng lại là lý do mâu thuẫn với sếp, anh quyết định nghỉ và tự lập công ty kinh doanh với bạn thân. Sau đó được ba năm, lại vì mâu thuẫn mà bạn anh ta tách ra làm ăn riêng.
Cuộc sống hôn nhân chấm dứt, cuộc sống ai người ấy sống.
Trong khoảng thời gian đó, chính tôi là người lo toan kinh tế của cả gia đình chứ anh không hề đoái hoài gì đến. Kèm theo đó là sự vô tâm của anh ta với gia đình khiến tôi gần như áp lực đến phát điên. Để không phiền bố mẹ, tôi tập bán hàng online, làm mọi cách để xoay xở. Việc của anh chỉ là “xây dựng sự nghiệp của mình”, còn một tay tôi dường như cân cả thế giới còn lại.
Nhiều lần tôi trao đổi với anh, ngồi lại tìm hướng giải quyết nhằm tìm lại tiếng nói chung. Nhưng chúng tôi vẫn việc ai người ấy làm, cuộc sống ai người ấy sống. Nhiều lúc tôi còn tự hỏi “không biết mình có chồng để làm gì nữa”. Tôi đạt được một vài thành tựu trong cuộc sống, được đồng nghiệp tôn vinh, việc bán hàng mang lại cho tôi thu nhập. Từ sự tự tin thái quá đó, tôi bắt đầu không coi trọng chồng mình nữa.
Nói về bản thân thôi tôi, sau khi lấy chồng gần như chỉ biết đến chồng con. Một người con gái hoạt náo, quảng giao và lắm bạn bè như tôi đã xem chồng và con là cả thế giới. Tôi gần như không dành thời gian giao lưu ngoài xã hội. Tôi cũng đã bỏ bê mục đích ngày trước mình đặt ra là sớm muốn hoàn thành việc học hành nâng cao trình độ, phấn đấu công việc và kiếm tiền. Tôi tự biến mình thành một người phụ nữ to béo, xuề xoà đến mức nhìn phát ngán.
Cuộc hôn nhân của chúng tôi kéo dài được 5 năm trong căng thẳng, rồi điều gì đến nó sẽ đến. Anh ngoại tình... Khi tôi phát hiện chồng ngoại tình thì họ đã đi quá xa. Tôi thật sự sốc và rơi vào khủng hoảng. May mắn thay lúc đó tôi không làm ầm lên như những video trên mạng. Tôi cũng không chọn cách tìm gặp bồ của chồng, không theo dõi, không đánh ghen mà chỉ thông báo cho chị ta biết rằng chồng tôi là người đã có gia đình và mong chị không phá vỡ hạnh phúc gia đình tôi. Tôi còn tự nhận lỗi sai về mình và mong chồng hãy nghĩ đến gia đình và con mà quay đầu lại, chia tay chị ta đi.
>> Xem thêm: Trở thành bà mẹ đơn thân hạnh phúc nhất trần đời
Tại sao lúc đó tôi lại không nghĩ đến việc ly hôn chồng, anh ta thậm tệ đến như vậy cơ mà? Đó chính bởi vì bảo vệ cái danh dự hão huyền và giữ được mái nhà đủ bố lẫn mẹ cho con tôi.
Giờ đây khi nghĩ khoảng thời gian đó, tôi thấy đó có lẽ là giai đoạn đau khổ nhất trong cuộc đời, khi một mặt chấp nhận cho chồng qua lại với bồ nhưng vẫn ngọt nhạt níu kéo chồng quay lại. Chưa kể thời điểm đó, tội bị bồ của chồng đánh ghen ngược, trước sự hậu thuẫn của chồng tôi chị ta gọi điện thoại đòi tìm gặp dọa rạch mặt. Tôi cảm thấy vô cùng đau khổ, cảm giác bị phản bội, cảm giác chồng trở mặt, coi thường vợ con, cảm giác bị làm nhục thật sự đau đớn hơn nỗi đau về thể xác.
Nhưng có lẽ người ta không yêu mình thì sẽ không xem mình ra gì. Anh bất chấp quan hệ công khai với chị ta cho gia đình và họ hàng và đòi phải sống thật với cảm xúc của mình. Còn chị ta thì được nước làm tới, đánh ghen ngược lại với tôi và đòi công khai rạch mặt tôi nếu tôi không ly hôn với chồng cũ.
Sự việc này như một cái tát đánh thẳng vào mặt tôi một cách đau điếng, nhưng cũng là cho tôi tỉnh ra khỏi sự “ngu dốt” của mình. Tôi lựa chọn ly hôn ngay để thoát hỏi hai con người khốn nạn này. Danh dự là cái gì, có ăn được không? Tôi không cần một người chồng như vậy. Con tôi cũng không cần một người bố như thế. Tôi độc lập về kinh tế và tôi có thể lo cho con của mình đàng hoàng.
Ngày ly hôn, tất cả nhà cửa, xe cộ và công ty đều thuộc quyền sở hữu của anh ta nên anh không để lại gì cho mẹ con tôi cả. Tôi vay mượn tiền của ông bà ngoại mua lại căn chung cư chúng tôi đang sống để mẹ con có chỗ ở riêng cho độc lập, thoải mái.
Rũ bùn đứng dậy, tôi vượt qua dư luận xã hội, bắt đầu giảm cân, tập thể dục, tìm đến bác sĩ tâm lý, lấy lại tinh thần và vóc dáng, tập trung làm việc, kiếm tiền, chăm sóc bản thân và nuôi con. Mặc dù chồng cũ không thăm nom và chăm sóc con chung, không chu cấp về kinh tế sau ly hôn nhưng sự tự chủ về kinh tế của tôi cũng giúp mẹ con tôi vẫn có cuộc sống thoải mái. Tôi đầu tư cho bản thân, cho con tham gia các lớp học kỹ năng. Cũng từ đó tôi bắt đầu có tiền để tiết kiệm, thi thoảng mời ông bà ngoại và đưa con đi du lịch đó đây, up ảnh sống ảo quanh năm. Lúc đó tôi mới chợt nhận ra rằng, đây mới thật sự là cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ mà tôi luôn hướng tới, luôn muốn đạt được khi tôi có chồng trước kia.
Tôi là một người mẹ đơn thân - đang nỗ lực từng ngày để sống hạnh phúc!
Tôi lên mạng học hỏi kiến thức trau dồi bản thân, tìm cách lấy lại thăng bằng cuộc sống, thường xuyên thể dục thể thao, sống tích cực, quên quá khứ, buông bỏ hết và không ngừng trẻ đẹp ra trông thấy. Tôi cho con biết bố mẹ vì hết yêu nên đã ly hôn để cháu hiểu, nhưng tuyệt đối không nói xấu chồng cũ với con, không gieo vào lòng con suy nghĩ tiêu cực và bất cứ sự bất ổn nào. Luôn cố gắng vui vẻ để con thấy bình tâm, tôn trọng, gần gũi lắng nghe tâm tư của cháu và bồi dưỡng kỹ năng, kiến thức.
Các bạn thân yêu ơi, tôi kể câu chuyện của mình không phải để cổ vũ cho việc ly hôn, làm mẹ đơn thân của các chị em. Chỉ là bởi vì tôi đã trải qua những thất bại của hôn nhân và hậu quả của nó để lại cho người phụ nữ là vô cùng lớn. Nó không chỉ mang lại nỗi buồn cho bản thân, cho những người thân xung quanh mà còn là sự tổn thương trong lòng những đứa trẻ đang còn non nớt. Nếu còn có thể, hãy cố gắng để xây dựng một mái ấm hạnh phúc. Muốn như vậy, không có cách nào khác ngoài việc bắt buộc cả vợ lẫn chồng đều phải có kiến thức và nỗ lực vun đắp, giữ gìn.
Nhưng... nếu thật sự không còn không còn con đường nào khác để đi, hoàn cảnh buộc chúng ta phải lựa chọn, thì chúng ta hãy nhớ “Phải bản lĩnh làm chủ cuộc đời của mình, không ai có quyền chà đạp lên chúng ta ngoại trừ bản thân chúng ta tự cho phép họ làm điều đó. Hãy không ngừng nâng cao giá trị của mình, sống tích cực, lạc quan, khi cánh cửa này đóng lại sẽ có cánh cửa khác mở ra, chúng ta hãy bản lĩnh và nỗ lực, chắc chắn chúng ta sẽ gặp được những người xứng đáng”.
Tôi là một người mẹ đơn thân - đang nỗ lực từng ngày để sống hạnh phúc!
>> Xem thêm: Con đường của người phụ nữ sau khi ly hôn