Tôi năm nay 37 tuổi, mọi người đều khen tôi “biết chọn chồng khéo thế”, hay là được “chồng chiều có khác, nhìn chị trẻ hơn tuổi”. Những lúc nghe được câu nói như thế này, tôi đều cười trừ, bảo chuyện tình cảm của tôi khác chắc trở, chứ không hề thuận lợi như mọi người vẫn nghĩ đâu. Mọi người đều không tin vào lời tôi nói, vì nhìn tôi hiện tại luôn vui vẻ và hạnh phúc thế cơ mà.
Mười năm trước, tôi là một là một bà mẹ đơn thân, mang một trái tim bị tổn thương tôi khó lòng nào chữa được. Tôi lúc đó không còn tìn vào bất cứ người đàn ông nào cả, cũng chưa học được cách trân quý bản thân mình. Việc nuôi dạy con lại càng không buồn nói, mình không biết cách nuôi dạy con sao cho tốt cả. Cuộc sống của mình cứ lang thang, trôi dạt bốn phương trời.
>>Xem thêm: Không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ chưa biết cách làm đẹp
Cho đến một buổi chiều, trong lúc đứng đợi xe bus, tôi gặp đúng nhân duyên của cuộc đời mình. Tôi và anh gặp nhau trên cùng một chuyến xe khách, 2 người xa lạ, hỏi nhau đến bến này đi xe nào tiếp để đến được chỗ kia? Trả lời bâng quơ rồi thôi, đến bến xe mỗi người đi một ngả, không ai nghĩ sẽ gặp lại nhau.
Vậy mà tới chiều về, tôi lại gặp lại anh cũng bến xe đó và đang đợi xe về, anh đã mua vé xe chạy trước, mà không hiểu sao lại chạy ra đổi lại vé xe sau và lên cùng chuyến xe với tôi. Vậy là chúng tôi lại chung một hành trình trở về. Ngồi gần nhau, tự dưng thấy thân như quen nhau từ lâu rồi, hàn huyên đủ thứ chuyện trên đời... có quá nhiều điểm tương đồng.
Anh là người chủ động xin số điện thoại và gọi cho tôi trước, gặp nhau thêm một vài lần rồi nhận lời yêu sau hai tháng nói chuyện qua lại. Sau đó, chúng tôi kết hôn sau 1 năm hẹn hò.
Đúng là từ mối quan hệ yêu nhau, chuyển sang mối quan hệ vợ chồng, cách ứng xử của cả hai sẽ dần thay đổi, và mọi cô gái đều mong nó sẽ thay đổi tốt hơn. Tôi cũng như vậy thôi. Tuy nhiên, cuộc sống mà, đâu thể cái gì cũng làm theo ý mình được. Cuộc sống hôn nhân của tôi không hoàn toàn màu hường phấn, vợ chồng tôi nhiều lúc cũng có những mâu thuẫn như bao cặp đôi khác.
Chồng tôi là một người nóng tính nên rất khó kiềm chế cảm xúc. Tuy nhiên, tính anh rất lương thiện, mỗi lần nóng tính nói xong, anh đều cảm thấy hối hận vì mình lỡ lời rồi lại là người làm hòa trước.
Về phía tôi, tôi biết tính cách của anh như vậy, tôi không chọn cách lúc anh đang nóng nảy mà cãi nhau hay phân bua với nhau. Tôi đợi anh nói xong hết, đợi anh bình tĩnh lại rồi mới nói chuyện với anh. Nếu tôi sai, tôi tự nhận lỗi với anh và sửa để lần sau hai vợ chồng không phải cãi nhau vì chuyện này nữa. Nếu anh sai, tôi sẽ từ từ giải thích cho chồng hiểu và cũng nói với chồng cảm xúc của mình, để lần sau chồng không làm như vậy nữa.
Sau đó, đến năm 2015 là gia đình tôi gặp nhiều biến cố nhất, gia đình tôi như con thuyền lênh đênh trên biển, còn vợ chồng tôi là thuyền trưởng trên đó. Tôi biết lúc đó vợ chồng tôi không vững tay chèo, là con thuyền này đã sớm bị sóng biển to lớn đánh lật rồi.
Bố chồng đi viện liên tục, tôi cũng phải vào viện hai lần. Lần hai là nặng nhất, tôi bị bỏng cả hai chân không đi lại được, chỉ có anh luôn ở bên chăm sóc tôi từng li từng tí một, tôi luôn cố gắng chịu đau và luôn giữ nụ cười trên môi để anh bớt đi phần nào nỗi lo cho tôi. Sau khi ra viện một thời gian, vì lỡ làm ăn thua lỗ chồng tôi vay nóng bên ngoài không trả được nợ. Họ đến nhà quậy phá, chúng tôi phải đưa cả con đi nơi khác ở, còn con gái lớn lại gửi về ngoại, nhà chỉ còn 2 ông bà đóng cửa suốt ngày không dám đi đâu.
Chúng tôi động viên nhau, dù thế nào cũng không bỏ cuộc, không rời xa nhau, không buông tay nhau giữa dòng đời. Lúc đó cả tôi và anh đều phải chịu rất nhiều áp lực từ khoản vay lãi và họ hàng xung quanh bàn tán. Nhưng nếu cứ gặp biến cố lại muốn chia tay, thì bao nhiêu đôi vợ chồng sao có thể ở bên nhau đến hết cuộc đời?
Do vậy, chúng tôi bỏ ngoài tai tất cả, chăm chỉ, cần cù cùng nhau làm việc, trả nợ, chăm chỉ làm việc, tích lũy vốn, xây dựng sự nghiệp,...
Đến bây giờ, dù trải qua bao nhiêu sóng gió, chúng tôi vẫn đang cùng nhau nắm tay mà bước tiếp trên con đường đời phía trước. Ông trời cũng cho chúng tôi hai đứa con ngoan ngoãn, khỏe mạnh và rất thương bố mẹ (một trai/một gái). Nợ lần được chả hết, kinh tế trong nhà cũng đầy đủ, tậu được xe đẹp để đi và có một cơ ngơi nho nhỏ.
Tuy nhiên, trong cuộc sống của chúng tôi còn khá nhiều khó khăn, bận rộn, nhưng chúng tôi luôn trao niềm tin cho nhau, yêu thương nhiều hơn. Mạnh mẽ hơn, kiên trì hơn, và không ngừng học hỏi mỗi ngày để hoàn thiện bản thân, nuôi dạy con tốt hơn. Dù có bận đến thế nào cả 2 đều phải dành thời gian ít nhất 30 phút trong ngày chơi cùng con, đọc sách cùng con. Hay đi đâu làm gì đều nói với đối phương để chồng vợ luôn thấy được tôn trọng.
>>Xem thêm: Là phụ nữ, nhất định phải thơm tinh tế
Trải qua bao khó khăn, tôi học được rằng mọi vấn đề đều do mình mà ra, và mình hoàn toàn có thể làm chủ cuộc đời mình. Và, người phụ nữ nào cũng sẽ có được hạnh phúc của riêng mình, chỉ là nó đến sớm hay đến muộn mà thôi. Chỉ sợ bạn không chờ được nó đến mà đã nản lòng, buông tay từ lâu rồi. Cho nên, mỗi cô gái hãy luôn chuẩn bị sẵn sàng để đón lấy hạnh phúc, vì nó sẽ đến một cách bất ngờ, với một cách thức ta không thể nghĩ đến đâu.
Cuối cùng, tôi cũng đã chờ được hạnh phúc của mình tìm đến. Cuối cùng, tôi cũng cảm thấy mình hạnh phúc ở nơi gọi là “tổ ấm gia đình”.