Nhìn vào gia đình tôi luôn vui vẻ hạnh phúc, không ít người bất ngờ khi biết chồng hiện tại là chồng thứ hai của tôi. Trước anh, tôi đã có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc.
Vào 9 năm trước, sau khi ly hôn chồng cũ, ngay trong đêm mưa gió tôi chạy vào chùa ngồi khóc trong một góc tối như một đứa trẻ. Tôi khóc đến khàn giọng, càng về sau, tôi khóc càng không ngừng được. Khóc vì bản thân đã hi sinh hết mọi điều cho chồng, nhưng đổi lại vẫn là sự phản bội của anh ta. Tôi lo sợ tương lai của hai mẹ con sẽ ra sao khi tình hình kinh tế chưa ổn định, không có người quen giữa thành phố đông đúc, nhộn nhịp này.
Nếu được quay lại thời điểm ấy, tôi chỉ muốn tiến lên ôm cô gái tuổi 25 ngồi khóc ngất trong một góc chùa ấy vào lòng mà vỗ về, nói cho người con gái ấy rằng: “Đừng đau lòng nữa, hãy cố gắng sống thật tốt. Bão tố đi qua, trời xanh lại xuất hiện, hạnh phúc của em sẽ chờ em ở phía trước đó, đừng bỏ cuộc nhé cô gái”.
Vậy là tôi một mình nuôi con gái trên đất khách quê người được 4 năm thì tôi gặp được anh, người chồng hiện tại của tôi.
Chúng tôi đã nói chuyện rất lâu qua mạng rồi mới chính thức hẹn gặp nhau ở ngoài. Ở anh, tôi tìm được sự sẻ chia và cảm giác an toàn anh mang lại cho tôi. Lúc đó, tôi vừa phải đi là, vừa phải chăm con nên thời gian hẹn hò với anh không có nhiều. Thời gian cứ thế trôi qua, ở anh tôi tìm thấy niềm vui, sự an tâm tôi vẫn luôn mong muốn trong cuộc hôn nhân trước của mình. Rồi tôi cũng có bầu với anh. Anh lập tức cầu hôn tôi nhưng tôi lại từ chối. Tôi không muốn kết hôn nữa mà chỉ muốn hạnh phúc, bình yên bên nhau là được rồi. Thật ra là tôi sợ phải kết hôn lần nữa, bóng ma hôn nhân tan vỡ vẫn luôn ám ảnh trong đầu tôi chưa thể thoát ra được.
Lúc tôi đẻ, anh được người ta gọi vào cắt dây rốn cho con, lúc đó quá đau nhưng tôi vẫn cảm nhận được một nụ hôn trên mặt và có giọng nói thì thầm bên tai của tôi rằng "chúng ta có một đứa con thật đẹp, em vất vả rồi". Nước mắt tôi cứ thế chảy dài trên má. Tôi biết, giọt nước mắt này không phải vì đau đẻ mà là hạnh phúc trước tình yêu của anh ấy dành cho mình. Anh ấy đợi tôi sinh ngoài cửa đến khi tôi được đẩy từ phòng hậu phẫu ra, các bác sĩ cho tôi gặp em bé và gia đình của mình. Lần này, anh lại quỳ xuống cầu hôn tôi lần nữa.
Đầu óc tôi lúc đó lại tỉnh lắm nhá, tôi vẫn giữ quyết định của mình và trả lời đánh lạc hướng. Tôi bảo "em đã tặng anh một đứa con rồi, anh lại còn muốn cả cuộc đời của em nữa à, anh tham quá đấy nhé".Tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ luôn vui vẻ sống bên nhau là được rồi, không cần lấy chuyện hôn nhân ra để ràng buộc đối phương.
Sau đó, tôi lại mang bầu bé thứ hai. Lần này tôi đợi anh ấy cầu hôn mình thì sẽ đồng ý ngay. Vì sinh hai đứa con mà hộ khẩu đứng tên lại có một người mẹ và ba đứa con thì không được hay. Hơn nữa, việc làm giấy khai sinh cho đứa con nếu cha mẹ chưa kết hôn thì phải mất thêm một triệu để làm thủ tục cha nhận con ở trên Quận. Tôi nghĩ, hay anh cầu hôn 3 lần, 4 lượt mà không được nên anh chán rồi, không cầu hôn nữa. Nghĩ bảo lần này mà anh đề cập đến sẽ đồng ý luôn chứ không tinh tướng mà từ chối nữa.
Đợi thai được 4 tháng rồi mà tôi vẫn chưa thấy anh ý kiến, nhưng kệ, tôi còn lâu mới hỏi chuyện này trước. Một ngày hai vợ chồng nói về chuyện giấy tờ khai sinh cho con, anh lại cầu hôn tôi lần nữa. Lần này tôi gật đầu vội luôn. Tôi bảo "Ừ, mình tội gì mà mất tiền ngu anh nhở, 1 triệu mua được tận 4 bịch bỉm đấy". Và vì lý do tôi đưa ra là tiết kiệm 1 triệu tiền bỉm sữa, tôi và anh cưới nhau.
Cái thai được 4 tháng, anh ấy cầu hôn và tôi đã đồng ý ngay
>>Xem thêm: Thế nào là hạnh phúc mà một người phụ nữ cần tìm?
Ngày hai người đi lên phường đăng ký kết hôn, tôi thay đồ rồi xuống lầu. Khi anh nhìn tôi một lúc rồi bảo, sao em không thay chiếc váy trắng đẹp hôm trước em mới mua mấy, hôm nay là ngày đặc biệt của hai chúng ta mà?". Tôi liền bảo "Anh chả hứa với em là sau khi chúng ta đi đăng ký kết hôn xong sẽ đi ăn ốc, em mặc chiếc váy kia ngồi ăn ốc không tiện lại dính nước mắm nữa". Anh thấy thế liền bảo tôi " Ừ nhỉ, vậy anh cũng phải thay đôi giày lộn này ra đi giày thể thao vậy, kẻo khách ở đấy ăn ốc vứt vỏ xuống sàn bắt hết cả nước vào". Đấy, vậy là tôi biết mình tìm đúng người rồi, đi đăng ký luôn thôi chứ khỏi phải nghĩ ngợi nhiều nữa.
Sau khi kết hôn, chúng tôi thống nhất với nhau hai điều như sau:
Điều thứ nhất: Mỗi người phải giành cho nhau một tiếng. Bất kể là làm chuyện gì, ngồi ôm nhau không cũng được hoặc xem ti vi hay nói chuyện với nhau. Không có con cái, vợ chồng tôi sẽ ngồi ngoài phòng khách chứ không vào phòng ngủ. Vì nằm lên giường mệt mỏi là vợ chồng tôi sẽ lăn ra ngủ luôn. Tôi thường nghe anh kể những khó khăn trong công việc gặp phải ở công ty, hôm nay anh đã gặp phải những người này, người kia. Tất cả chuyện trên trời, dưới đất xảy ra trong một ngày đều được chúng tôi kể cho nhau nghe hết. Chúng tôi ngồi lập kế hoạch đi chơi vào cuối tuần với các con, rồi kế hoạch của hai vợ chồng khi các con trưởng thành,..hoặc đôi khi là hai vợ chồng ngồi xem một bộ phim đã xem trên dưới 1000 lần. Nhưng chúng tôi rất vui vẻ và hạnh phúc vì vẫn đang thực hiện cùng nhau.
Điều thứ hai, hai vợ chồng thống nhất với nhau là bực chuyện gì thì tốt nhất cả hai nên im lặng, chờ tâm tình ổn định rồi hãy nói chuyện lại. Vì chúng tôi biết, tức giận nên sẽ khiến con người dễ mất lý trí và phát ra những lời nhằm hạ bệ, tổn thương đối phương. Nên chúng tôi đều nhịn, và thường sẽ để đến ngày hôm sau mới nói cho đối phương về suy nghĩ của mình. Vì vợ chồng tôi lại là hai người nóng tính, đàn con thơ nheo nhóc, công việc lại căng thẳng rất dễ khiến chúng tôi xảy ra tranh cãi. Nhưng khi đưa ra quy tắc này, chúng tôi đều hạn chế được tối đa việc cãi vã không đáng có và tìm được cách thông minh để biểu đạt tích cực hơn cho đối phương biết.
Nếu xảy ra tranh cãi cả hai nên im lặng chờ tâm tình ổn định rồi mới nói chuyện lại
Nhiều lúc, vì ám ảnh chuyện quá khứ tôi vẫn thắc mắc với anh: Liệu đến một ngày nào đó chúng mình không còn thật lòng với nhau về tất cả, em hoặc anh, chúng ta chưa hiểu hết về nhau nên cảm thấy ân hận về lựa chọn lần này không? Chồng tôi, người vẫn luôn tìm được cách cụ thể dễ hiểu nhất để giải thích cho tôi về một vấn đề phức tạp, anh bảo: “Ôi em ơi, em có nhớ lần đẻ Avan,chính anh vào phòng mổ cắt dây rốn cho em không? Anh đã nhìn thấy khoang bụng của em bị bác sĩ mở toang ra rồi. Còn em có nhớ lần anh bị ngã xe, em đưa anh đi chụp phim không? Em đã nhìn thấy tất cả xương tủy của anh rồi đấy thôi. Anh chắc chắn mình không còn phải em ngại nhau điều gì nữa đâu nhỉ”. Nghe anh nói thế, tự nhiên trong đầu tôi xuất hiện một ý nghĩ “Vậy là lần này, tôi đã lấy đúng chồng rồi”, các chị em nhỉ?
- Tâm sự -
>> Xem thêm: Làm sao để trở thành một người phụ nữ luôn hạnh phúc trong hôn nhân