Nói sơ qua về trạng thái cuộc sống của tôi hiện tại cho mọi người nắm được nhé. Tôi năm nay 33 tuổi, bắt đầu kết hôn năm 25 tuổi, sinh con năm 26 tuổi và ly hôn năm 29 tuổi.
Tôi quyết định kết hôn vội vã với một người chấp nhận yêu mình khi mà tôi vừa mới ở trạng thái tan vỡ trong một mối tình sâu đậm trước đó. Cho dù sau đó chúng tôi đã có với nhau một đứa con cũng không kéo lại được mối quan hệ ngày càng rạn nứt của chúng tôi. Càng về sau, giữa chúng tôi càng xảy ra nhiều cuộc cãi vã hơn, những mâu thuẫn, những cái tôi hơn thua của cả hai người trong cuộc đẩy cuộc hôn nhân của chúng tôi đến bờ vực thẳm.
Trạng thái của tôi lúc đó là ngày ngày ăn cơm bằng nước mắt, tủi hờn, tức giận vì sao chồng tôi không hiểu tôi, không nhường nhịn tôi mà luôn đối đầu với tôi như thế. Đến bây giờ nghĩ lại thời điểm lúc đấy mới thấy mình thật điên rồ làm sao. Tôi chỉ nhìn chồng cũ làm không hợp ý tôi và muốn anh ấy thay đổi nhưng lại không nhìn lại bản thân mình và không nghĩ được sao mình không thay đổi chính bản thân mình trước.
Vậy là, tình trạng này kéo dài đến khi con tôi hơn 2 tuổi thì tôi ly hôn. Ngày ký giấy, tôi chẳng tiếc nuối gì. Người đầu ấp tay gối với nhau còn không viết được chính xác quê quán của tôi ở đâu trên tờ đơn ly hôn thì tôi nghĩ mình cũng không cần phải bận lòng gì nhiều nữa rồi chị em nhỉ?
Cuộc sống hôn nhân không như mong muốn.
>>Xem thêm: Trở thành một bà mẹ đơn thân xinh đẹp, tỏa sáng
Có quá nhiều thứ tiêu cực bủa vây tôi sau đó. Vấn đề đầu tiên là con tôi hỏi “bố nó đâu?, sao bố không sống với mẹ con mình nữa hả mẹ?”,... Mỗi lần tôi dẫn con đi chơi công viên, nhìn những bé khác có bố dắt đi mà con lại cứ nhìn theo xong hỏi “Sao bố không đi chơi cùng với mẹ con mình?”. Nhìn vào đôi mắt trong veo của con tôi đau như xé lòng. Tôi tự dằn vặt chính mình “mày đã làm gì để con mày phải chịu như vậy, chính vì mày mà con mày không có được một hạnh phúc gia đình trọn vẹn”.
Một thời gian dài sau đó tôi cũng vẫn còn hận chồng cũ, mỗi lần lên cơn bực tức vì cưới anh ta mà cuộc đời tôi mới tan nát như thế. Tôi cũng hận chính mình không chín chắn trong sự lựa chọn của bản thân về hôn nhân của mình. Hành động của tôi lúc đó là cấm con không con gặp chồng cũ. Tôi muốn dằn vặt anh ta, để anh ta còn đau khổ hơn cả tôi khi không được gặp con của mình.
Sau một thời gian yên bình thì con tôi nó cứ vẫn hỏi “nay bố có qua không?” Nỗi đau lại trỗi dậy. Và rồi tôi nhận ra rằng con mình nó vẫn có bố, mình không thể tước đoạt
được quyền lợi của con khi con đang cần bố nó. Mình không thể vì sự ích kỷ của bản thân ngăn cản tình cảm thiêng liêng cha con của con tôi được. Bố nó vẫn là người tốt đối với xã hội này, nó có quyền gặp bố nó, có quyền yêu thương ba nó như bao em bé khác. Cuối cùng, tôi đồng ý cho con gặp bố, cuối tuần nào bố con tôi cũng đến cho bé đi chơi. Chỉ là tôi vẫn chưa thể nghĩ thông suốt để bình thản đối mặt với anh ta được nữa.
Sự thay đổi này khiến tôi phải nhìn lại mình nhiều, nhìn lại vấn đề của mình. Con tôi đã không hạnh phúc khi có một gia đình mà bố mẹ cãi vã nhau suốt ngày. Con tôi không thể vì bản thân tôi không hạnh phúc mà nó cũng không được hạnh phúc được. Tôi thật sự sợ hãi khi nhìn thấy hình ảnh một bà mẹ, hay ông bố chì chiết, bực dọc với con mình vì cuộc ly hôn của họ. Cuối cùng, vì con và cũng là vì tôi, tôi quyết tâm phải trở thành một bà mẹ hạnh phúc.
Tôi đi làm như bình thường và còn tìm tòi học thêm tiếng Anh. Tôi sắp xếp thời gian sau giờ làm ghé qua phòng gym chạy bộ. Nơi mà tôi chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày có mặt tại đó. Bộ môn tôi chọn để rèn luyện là yoga. Và để làm được mọi thứ nêu trên cũng nhờ một phần công không nhỏ của mẹ tôi, mẹ đã hỗ trợ chăm bé cho tôi rất nhiều.
Tôi không cho phép mình được buồn bã ủ rũ khi chơi với bé con. Tôi luôn vui tươi, xinh đẹp, hài hước nói chuyện với bé. và không né tránh hay nói xấu bất kỳ điều gì về bố nó. Bé nay đã được 6 tuổi rưỡi và con rất vô tư, yêu bố, yêu mẹ, yêu bà ngoại.
Kiên nhẫn thay đổi bản thân mình là một niềm hạnh phúc tuyệt vời sau khi ly hôn em mới hiểu được các chị ạ! Các bà mẹ đơn thân, nhất là những người từng tan vỡ với cuộc hôn nhân không hạnh phúc hãy đừng tự từ bỏ bản thân mình. Các chị em hãy tu bổ bản thân mình cả về nội tâm, lẫn ngoại hình. Hãy sống tích cực và thay đổi mình từng ngày, chứ không phải đi thay đổi người khác rồi đau khổ tức giận khi mình không làm được. Làm được những điều như vậy là các chị em đã và đang đi trên con đường biến cuộc đời mình trở lên hạnh phúc rồi đó.
Tôi đã là mẹ đơn thân 4 năm.
Đơn thân 4 năm nay, tôi thấy mình tự lực hơn, cơ hội nhiều hơn và tự tin hơn rất nhiều. Tôi là một nhân viên kế toán, nhưng nhờ đu đeo học thêm tiếng Anh và được sự hỗ trợ của thầy dạy nên tôi có đi tập tành dạy kèm. Đến nay tôi có thể vừa học vừa dạy gia sư và đang được training để trở thành giáo viên dạy tiếng Anh cho bé ở một trung tâm mà con tôi đang theo học. Đó là một job ngoài giờ, nơi tôi có thể gặp gỡ, chia sẻ và cũng để thấy mình không bị cô độc.
Nhờ kiên nhẫn hơn, thấu đáo nhìn nhận mọi việc hơn, nên bản thân tôi cũng tự thấy mình chín chắn và có giá trị hơn. Tôi không vô dụng, không dễ dãi rơi vào những ngu muội như trước đây nữa. Tôi cũng không rần rần xoắn lên trước những khó khăn, than trời, trách người như thói quen khi trước nữa. Tôi cảm thấy mình đang dần hoàn thiện bản thân và còn giúp đen đến nguồn năng lượng tích cực lan tỏa cho người thân, bạn bè xung quanh mình nữa.
Tôi không coi tất cả những điều trên là thành công, tôi cũng không tự nhận mình là “có khí chất”. Tôi kể ra đây để các chị em có thể thấy rằng một cánh cửa khép lại thì sẽ có vô vàn các cánh cửa khác mở ra. Ccơ hội luôn ở đó, hãy kiên nhẫn sửa mình, rồi bạn sẽ hạnh phúc theo một cách của riêng mà thôi.
>> Xem thêm: Trở thành bà mẹ đơn thân hạnh phúc nhất trần đời